Chúa
Nhật thứ 2 Mùa Vọng
(Năm C − ngày 06-12-2015)
(Năm C − ngày 06-12-2015)
ĐỌC LỜI CHÚA
· Br 5,1-9: (7) Thiên Chúa đã ra lệnh phải bạt thấp núi cao và gò
nổng có tự lâu đời, phải lấp đầy thung lũng cho mặt đất phẳng phiu, để Ítraen
tiến bước an toàn dưới ánh vinh quang của Thiên Chúa.
· Pl 1,4-6.8-11: (9) Điều tôi khẩn khoản nài xin, là cho lòng mến của anh
em ngày thêm dồi dào, khiến anh em được ơn hiểu biết và tài trực giác siêu
nhiên, (10) để nhận
ra cái gì là tốt hơn. Tôi cũng xin cho anh em được nên tinh tuyền và không làm
gì đáng trách, trong khi chờ đợi ngày Đức Kitô quang lâm.
· TIN MỪNG: Lc 3,1-6
Ông Gioan Tẩy Giả rao giảng
(1) Năm thứ mười lăm dưới triều hoàng đế Tibêriô, thời
Phongxiô Philatô làm tổng trấn miền Giuđê, Hêrôđê làm tiểu vương miền Galilê,
người em là Philípphê làm tiểu vương miền Iturê và Trakhônít, Lyxania làm tiểu
vương miền Abilên, (2) Khanan và
Caipha làm thượng tế, có lời Thiên Chúa phán cùng con ông Dacaria là ông Gioan
trong hoang địa. (3) Ông liền
đi khắp vùng ven sông Giođan, rao giảng, kêu gọi người ta chịu phép rửa tỏ lòng
sám hối để được ơn tha tội, (4) như có lời chép trong sách ngôn sứ Isaia rằng: Có
tiếng người hô trong hoang địa: hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho
thẳng để Người đi. (5) Mọi thung
lũng, phải lấp cho đầy, mọi núi đồi, phải bạt cho thấp, khúc quanh co, phải uốn
cho ngay, đường lồi lõm, phải san cho phẳng. (6) Rồi hết mọi người phàm sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên
Chúa.
CHIA SẺ
Câu hỏi gợi ý:
1. Thiên Chúa nói với Gioan, mời gọi ông cộng tác với Ngài vào kế hoạch
cứu độ của Ngài. Thế còn chúng ta? Ngài có mời gọi ta làm gì không? Ta có nghe
thấy Ngài mời gọi ta làm gì không? Nếu không thì tại ta hay tại Ngài?
2. Gioan mời gọi mọi người sám hối. Sám hối là gì? Sám hối chỉ hoàn
toàn mang tính cá nhân hay còn mang tính tập thể nữa?
3. Đời
sống con người có nhiều mặt, muốn sám hối để cải thiện đời sống thì sám hối về
mặt nào sẽ giúp con người cải thiện được nhiều nhất?
Suy tư gợi ý:
1. Gioan
Tẩy Giả được Thiên Chúa kêu gọi
Gioan Tẩy Giả được Thiên Chúa kêu gọi một cách rất đặc biệt. Trước khi ông
sinh ra, đã có những biến cố kỳ lạ liên quan đến ông. Cha ông đã gặp thiên sứ
hiện ra trong Đền Thờ báo tin việc ra đời của ông, rồi cha ông bị câm vì cứng
tin; mẹ ông mang thai ông trong tuổi già; và cha ông chỉ hết câm khi đặt tên
cho ông (x. Lc 1,5-25.57-80). Khi ông đến tuổi trưởng thành, Kinh Thánh viết về
ông: «Có lời Thiên Chúa phán cùng con ông
Dacaria là ông Gioan trong hoang địa» (Lc 3,2). Và ông đã đáp lại tiếng gọi
của Thiên Chúa, đã ra đi, rao giảng về Nước Trời, chuẩn bị hay dọn đường cho Đức Giêsu,
Đấng Cứu Tinh nhân loại, đến trần gian. Ông đã chu toàn ơn gọi một cách hết sức
nhiệt thành, đến nỗi đã chết một cách rất anh hùng vì ơn gọi của mình (x. Mt
14,3-12; Mc 6,17-29).
2. Thiên Chúa
cũng kêu gọi chúng ta
Ơn gọi của
Gioan thì như thế. Còn ơn gọi của chúng ta thì sao? − Để cứu rỗi nhân loại và
làm cho con người được hạnh phúc, và để thiết lập Nước Trời, Thiên Chúa cần rất
nhiều người cộng tác. Một số người nghe được tiếng Ngài mời gọi cộng tác. Ai đáp
lại thì cũng đều do Ngài kêu gọi và được thánh hóa (x. Rm 8,30). Nhưng Ngài thường
không mời gọi một cách minh nhiên, rõ rệt bằng lời nói theo kiểu người đời mời
gọi một ai đó cộng tác với mình. Người được Ngài mời gọi, ban đầu, thường cảm
thấy một cách mơ hồ có một khuynh hướng hướng về Ngài, về công việc của Ngài.
Khuynh hướng ấy ngày càng trở nên mạnh mẽ và rõ nét cho đến một hôm nó trở
thành một lời mời gọi rõ rệt từ bên trong. Khuynh hướng này có trở nên mạnh mẽ
và rõ rệt hay không, điều ấy còn tùy thuộc vào lòng nhiệt thành và quảng đại của ta trong những lần Chúa
mời gọi ta thực hiện những công việc nho nhỏ trong những tình huống xảy ra thường ngày. Người nào không
làm theo tiếng lương tâm, không đáp lại tiếng Ngài trong những trường hợp cụ
thể của đời sống, sẽ không cảm
thấy Ngài kêu gọi mình trong những công việc lớn hơn.
Rất nhiều
người không được mời gọi cộng tác trong công việc của Ngài chỉ vì họ không nghe
được tiếng Ngài. Nếu ta không nghe được tiếng Ngài, chính vì ta chẳng mấy khi chịu im lặng để lắng nghe tiếng Ngài vang vọng trong
thâm tâm ta. Thực ra Ngài vẫn nói, vẫn kêu gọi mọi người, nhưng nhiều người
chẳng thèm nghe vì còn bận quan tâm đến những chuyện của trần gian. Nhiều lần
như thế, tiếng Ngài ở trong ta ngày càng yếu ớt, và đến một lúc nào đó tiếng
Ngài như tắt hẳn. Như vậy, không phải
Ngài không nói mà vì lỗ tai tâm linh của ta đã bị điếc, không còn khả năng nghe thấy tiếng Ngài nữa. Và
ta bị điếc cũng tại vì ta không muốn nghe, hay không muốn đáp lại lời mời gọi
của Ngài.
3. Gioan
Tẩy Giả kêu gọi sám hối
Trước khi Đức Giêsu đến với trần gian, Thiên Chúa kêu gọi Gioan Tẩy Giả dọn đường cho Ngài, bằng cách mời gọi mọi người sám hối, và biểu lộ lòng sám hối bằng một nghi thức bên ngoài là rửa tội. Sám hối là nhận ra những tội lỗi, khuyết tật, sai sót của mình để quyết tâm sửa đổi hầu trở nên tốt lành thánh thiện hơn. Nếu sám hối không dẫn đến tình trạng tốt đẹp hơn, thì sám hối đó chỉ là sám hối hời hợt, ngoài miệng… Nếu thực hiện nghi thức sám hối ở bên ngoài (như rửa tội, xưng tội…) mà trong lòng không thật tâm sám hối thì đó chỉ là việc làm lấy lệ hay giả dối.
Sám hối được
thực hiện chủ yếu ở trong nội tâm
chứ không chỉ qua những nghi lễ bên ngoài. Có
thể sám hối thật sự mà không cần những nghi thức bên ngoài, và cũng có những
người thực hành những nghi thức bên ngoài mà chẳng hề sám hối ở bên trong. Nếu là sám hối thật sự thì việc sám hối phải tất yếu dẫn đến hành động cải
thiện thật sự. Ngôn sứ Isaia mô tả sự sám hối ấy bằng những hình tượng khác nhau: «Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi. Mọi thung lũng, phải lấp cho đầy, mọi núi đồi, phải bạt cho thấp, khúc quanh co, phải uốn cho ngay, đường lồi lõm, phải san cho phẳng»
(Is 40,4; Lc 3,5).
4. Sám
hối một cách cụ thể là gì?
Điều quan trọng để đón Chúa đến là
phải có tinh thần sám hối. Tinh
thần sám hối không nằm ở chỗ cảm thấy đau buồn vì những lầm lỗi sai phạm của
mình cho bằng việc xét lại bản thân để xác định được những khuyết điểm, tật
xấu, những tư tưởng hành vi không đúng, không tốt trong quá khứ, và nhất là quyết
tâm sửa chữa. Khi xét về những sai lỗi, ta thường nghĩ đến những hành vi gây
hại cho người hoặc mình, cho gia đình, cho xã hội hoặc Giáo Hội, điều đó đúng,
nhưng không đủ… Đọc đoạn Tin Mừng về ngày phán xét của Chúa (x. Mt 25,31-46),
ta thấy Thiên Chúa chủ yếu phán xét ta về việc ta làm hoặc không làm cho tha
nhân. Trong đoạn Tin Mừng ấy, kẻ bị kết án dường như chỉ vì không làm những
việc mà tha nhân cần ta làm trong thế kẹt hay hoàn cảnh cấp bách của họ. Chúa
nói: «Vì xưa Ta đói, các ngươi đã không
cho ăn; Ta khát, các ngươi đã không cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã
không tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã không cho mặc; Ta đau yếu và ngồi
tù, các ngươi đã chẳng thăm viếng» (Mt 25,42-43). Qua đoạn Tin Mừng này, ta
thấy dường như Thiên Chúa chỉ kết án thái độ «vô cảm», nghĩa là thờ ơ, không thèm quan tâm trước sự đau khổ,
trước tình trạng bị áp bức bất công, trước những nhu cầu khẩn thiết của tha
nhân cần đến sự can thiệp hay giúp đỡ của ta.
Sám hối đích thực nhất thiết phải
dẫn tới một sự thay đổi, một sự cải thiện thật sự. Sám hối mà sau đó không có
sự cải thiện nào, thì chỉ là sám hối giả tạo. Sự thay đổi hay cải thiện này
phải được thực hiện trên nhiều bình diện: quan niệm, tư tưởng, thái độ, hành
động, cách cư xử, v.v...
5. Sám hối quan trọng nhất là sám hối về những
quan niệm sai lầm
Bình diện quan trọng nhất cần phải
thay đổi, đó là thay đổi những quan niệm sai lầm của mình. Vì quan niệm sai sẽ
dẫn đến suy nghĩ sai, suy nghĩ sai sẽ dẫn đến thái độ và hành động sai, hành
động sai sẽ dẫn đến những hậu quả xấu, tai hại cho mình hoặc tha nhân… Rất
nhiều khi ta quan niệm sai mà ta không biết. Năng đọc và suy gẫm Thánh Kinh để
biết quan niệm của Thiên Chúa, để đối chiếu quan niệm của Ngài với quan niệm
của ta, ta sẽ biết là ta quan niệm sai hay đúng. Chẳng hạn:
− Đọc đoạn Tin Mừng Mt 25,31-46,
ta thấy: quan niệm của ta không đúng khi cho rằng nếu cả đời mình không làm hại
ai thì mình ắt hẳn là người tốt, là công chính... Nhưng theo đoạn Tin Mừng này
thì người được Thiên Chúa đánh giá là tốt, là công chính, chẳng những đã không
làm hại ai, mà còn làm những gì tốt đẹp cho tha nhân, nhất là khi họ lâm vào
tình trạng khẩn cấp cần được cứu giúp.
− Đọc đoạn Tin Mừng Mt 5,23-24, ta
thấy: khi mình với tha nhân còn có chuyện giận ghét nhau, thì việc đi làm hòa
với tha nhân được Thiên Chúa coi trọng hơn cả việc dâng của lễ trên bàn thờ.
Điều này trái với quan niệm thông thường của ta, vì ta coi việc dâng của lễ
quan trọng hơn rất nhiều so với sự hòa thuận cần có với tha nhân.
− Đọc đoạn thư của thánh Phaolô
gửi tín hữu Côrintô 1Cr 13,1-3 ta mới thấy tình yêu đối với tha nhân còn quan
trọng hơn cả đức tin, và những việc làm dù có tốt lành đến đâu nếu không xuất
phát từ tình yêu thương đích thực thì cũng chẳng có giá trị gì. Điều này cũng
rất ngược với quan niệm bình thường của ta vốn coi đức tin quan trọng hơn đức
ái rất nhiều, và ta thường đánh giá rất cao những hành động tốt của ta cũng như
của người khác mà không xét đến động lực thúc đẩy ta làm hành động ấy có phải
là tình yêu đối với Thiên Chúa và tha nhân hay không.
Còn rất nhiều đoạn Thánh Kinh
khác, nếu thường đọc và suy gẫm, ta sẽ thấy quan niệm của Thiên Chúa khác với
quan niệm của ta rất nhiều. Do đó, trong tinh thần sám hối, ta cần chỉnh lại
quan niệm của ta sao cho phù hợp với quan niệm của Thiên Chúa. Đây mới chính là
sự sám hối cần thiết nhất.
6. Sám hối phải được thể hiện thành hành động
sửa sai,
nơi cá nhân cũng như trong xã hội
nơi cá nhân cũng như trong xã hội
Sám hối đích thực phải dẫn đến sự chừa cải, tu sửa, cải thiện… Nói khác đi, có gì sai thì phải sửa cho đúng, xấu thì sửa cho tốt cho đẹp, cong thì sửa thành
thẳng, gồ ghề thì sửa thành phẳng, cao thì bạt xuống, thấp phải đôn lên…
Việc sám hối và tu sửa phải được thực hiện không chỉ nơi cá
nhân mà còn trong giáo hội và xã hội.
– Nơi cá nhân: cá nhân nào cũng đều có
những tật xấu, khuyết điểm, tính vị kỷ, kiêu căng, tham lam, đố kỵ, ghen ghét,
lười biếng, hèn nhát, v.v… Mỗi lần mùa Vọng đến, để đón Chúa một cách thực tế,
ta nên xác định một tật xấu hay khuyết điểm nào đó để quyết tâm sửa sai. Nếu
mỗi mùa Vọng ta sửa được một tật xấu, một quan niệm sai lầm, thì khi đón Chúa
đến vào cuối cuộc đời, Chúa sẽ rất hài lòng với ta.
– Trong giáo hội và xã hội: giáo hội hay
xã hội nào cũng đều có bất công: với những cơ chế phát sinh bất công, với những
luật lệ phi lý, những quan niệm sai lạc, những lạm dụng quyền bính, những hủ
tục, những tệ nạn… tất cả đều
làm cho con người trong tập thể đau khổ, trì trệ, không phát triển, v.v… Ngày
Chúa đến, Ngài không chỉ xét đoán các cá nhân, mà xét đoán cả các quốc gia, các
tôn giáo, các nền văn hóa, các xã hội và giáo hội… nữa.
Hiện nay,
trong đời sống tâm linh và tu đức, rất nhiều Kitô hữu chỉ nghĩ tới việc nên
thánh cá nhân, sự cứu rỗi cá nhân, mà quên đi chiều kích giáo hội và xã hội của
ơn cứu rỗi và sự nên thánh. Họ quan niệm việc nên thánh hay cứu rỗi của họ có
thể thực hiện một mình, độc lập với những người chung quanh… Nghĩa là họ có thể
nên thánh, được cứu rỗi mà không cần nghĩ gì đến xã hội và giáo hội, bất chấp
đến những bất công, trì trệ, hay những thành quả tốt đẹp của giáo hội và xã hội. Họ cho rằng họ có thể nên
thánh và được cứu rỗi mà không cần để ý đến xã hội hay những người chung quanh
xem họ có nhu cầu gì, đau khổ hay hạnh phúc ra sao.
Thiết
tưởng tinh thần cốt yếu của Kitô giáo là tình yêu, một tình yêu trải rộng đến mọi người không phân biệt
bạn thù, giàu nghèo, giai cấp, v.v… Tiêu chuẩn cuối cùng để Thiên Chúa xét đoán
sự công chính của mỗi người là tình yêu họ dành cho tha nhân (x. Mt 25,31-46).
Nên sự sám hối cũng như sự tu sửa của người Kitô hữu để đón Chúa đến phải chủ yếu nhắm đến tình yêu, đến sự
quan tâm của mình đối với tha nhân, đối với giáo hội, xã hội, quê hương, đất
nước và toàn nhân loại.
Trong
chiều hướng đó, câu «Hãy dọn sẵn con
đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi. Mọi thung lũng, phải lấp cho
đầy, mọi núi đồi, phải bạt cho thấp, khúc quanh co, phải uốn cho ngay, đường
lồi lõm, phải san cho phẳng» (Lc 3,5) không chỉ áp dụng cho bản thân mỗi cá nhân mà còn cho cả giáo hội và xã hội nữa.
7. Ý thức
sám hối mang tính giáo hội và xã hội
Tất cả mọi Kitô
hữu đều có trách nhiệm biến cải giáo hội và xã hội nên tốt hơn, nghĩa là phải sửa sai, phải thay đổi những gì chưa đúng,
hoặc có hại trong giáo hội và xã hội. Trong dân gian có câu: «Giặc đến nhà, đàn bà phải đánh», hay «quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách» (kẻ kém cỏi nhất trong đất nước cũng có trách nhiệm về sự thịnh suy của đất nước). Cũng thế, mọi Kitô
hữu dù là giáo dân hay linh mục tu sĩ, dù là thất học hay trí thức,
tất cả đều có trách nhiệm đối với sự phát triển hay suy thoái của giáo hội và xã hội. Những Kitô
hữu tỏ ra vô tâm, vô tình, vô trách nhiệm đối với tha nhân, với xã hội, đất nước, thế giới, với giáo hội địa phương, cũng như với giáo hội hoàn vũ, cần phải suy xét lại thái độ vô tình ấy của mình. Rất có thể ta chưa phải
là Kitô hữu đích thực, chưa có đủ tình yêu đối với tha nhân, là
một phẩm tính căn bản
của người Kitô hữu.
CẦU NGUYỆN
Lạy Cha,
xin Cha giúp con thực hiện lời kêu gọi sám hối của Gioan Tẩy Giả, cụ thể là mở rộng tấm lòng hẹp hòi của con ra. Xin cho con
biết ôm cả thế giới, cả giáo hội, cả quê hương vào lòng, để con biết quan tâm đến những vấn đề rộng
lớn, biết ý thức chia sẻ trách nhiệm chung với mọi người trước lịch sử của đất
nước, của giáo hội và thế giới. Xin đừng để con quá hững hờ, làm ngơ hay dửng
dưng vô trách nhiệm trước những biến cố đau thương hay sự hưng thịnh của đất
nước, của giáo hội và thế giới.
(Nguyễn Chính Kết)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét