HIỂU & SỐNG TIN MỪNG
· 1V 19,4-8: (8) Nhờ
lương thực ấy bổ dưỡng, ông (Êlia) đi suốt bốn mươi ngày, bốn mươi đêm tới
Khôrếp, là núi của Thiên Chúa.
· Ep 4,30–5,2: (1)
Anh em hãy bắt chước Thiên Chúa, vì anh em là con cái được Người yêu thương, (2) và hãy sống trong tình bác ái, như Đức Kitô
đã yêu thương chúng ta, và vì chúng ta, đã tự nộp mình làm hiến lễ, làm hy lễ
dâng lên Thiên Chúa tựa hương thơm ngào ngạt.
· TIN MỪNG: Ga 6,41-51
Đức Giêsu là bánh hằng sống từ trời xuống
(41) Người Do thái liền xầm xì phản đối, bởi vì Đức
Giêsu đã nói: «Tôi là bánh từ trời
xuống». (42) Họ nói: «Ông này chẳng phải là ông Giêsu, con ông Giuse đó sao? Cha mẹ ông ta,
chúng ta đều biết cả, sao bây giờ ông ta lại nói: “Tôi từ trời xuống?”» (43) Đức Giêsu bảo họ: «Các ông
đừng có xầm xì với nhau! (44)
Chẳng ai đến với tôi được, nếu Chúa Cha là Đấng đã sai tôi, không lôi kéo người
ấy, và tôi, tôi sẽ cho người ấy sống lại trong ngày sau hết. (45) Xưa có lời chép trong sách các ngôn sứ: Hết
mọi người sẽ được Thiên Chúa dạy dỗ. Vậy phàm ai nghe và đón nhận giáo huấn của
Chúa Cha, thì sẽ đến với tôi. (46) Không phải là đã có ai thấy Chúa Cha đâu, nhưng chỉ có Đấng từ nơi
Thiên Chúa mà đến, chính Đấng ấy đã thấy Chúa Cha. (47) Thật, tôi bảo thật các ông, ai tin thì được
sự sống đời đời. (48) Tôi
là bánh trường sinh. (49)
Tổ tiên các ông đã ăn manna trong sa mạc, nhưng đã chết. (50) Còn bánh này là bánh từ trời xuống, để ai
ăn thì khỏi phải chết. (51)
Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và
bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống».
1. Tiền kiến sai lầm về những thực tại siêu việt
(do hiểu Kinh Thánh theo nghĩa vật chất)
(do hiểu Kinh Thánh theo nghĩa vật chất)
Chúng ta hiện nay biết Đức Giêsu là một con người
siêu việt, là thần thánh, vì Ngài là Con Thiên Chúa, cũng là Thiên Chúa. Nhưng
những người Do-thái xưa lại thấy Đức Giêsu là một con người rất tầm thường, vì
Ngài xuất thân từ gia đình nghèo khó, lại kém học thức… «Ông này chẳng phải là ông Giêsu, con ông Giuse đó sao? Cha mẹ ông ta,
chúng ta đều biết cả, sao bây giờ ông ta lại nói: “Tôi từ trời xuống?”» (Ga 6,42) Đối với họ, và cả chúng ta nếu ở vào
trường hợp của họ, thật khó mà chấp nhận Ngài là một ngôn sứ, nói gì đến chuyện
chấp nhận Ngài là Con Thiên Chúa. Lý do khiến họ không chấp nhận không phải là
phi lý. Theo lẽ thường, họ không chấp nhận thì hữu lý hơn là chấp nhận. Họ hiểu
Thánh Kinh hoàn toàn theo nghĩa đen: một người từ trời xuống có nghĩa là một
người thật sự «từ trời xuống» hiểu
theo nghĩa vật chất, chứ không phải là một người sinh ra từ bụng mẹ. Họ hiểu «trời» theo nghĩa vật chất là bầu trời,
không trung. Chính vì thế, họ không hiểu được chân lý thâm sâu trong câu nói ấy
của Đức Giêsu. Họ không ngờ được con người từ trời xuống lại chẳng có vẻ «từ trời xuống» (theo nghĩa vật chất) một
chút nào.
Những câu nói lên những chân lý quan trọng trong
Thánh Kinh đều cần phải hiểu theo nghĩa tâm linh hơn theo nghĩa vật chất. Trong
lịch sử, Giáo Hội Công giáo đã bị «hố»
nhiều lần vì hiểu Kinh Thánh theo nghĩa vật chất, để rồi về sau phải chỉnh lại
cách hiểu của mình theo nghĩa tâm linh. Chẳng hạn việc hiểu trình tự sáng tạo
vũ trụ và con người trong sách Sáng Thế Ký, việc hiểu câu Kinh Thánh Gs 10,12-13
đến nỗi đi đến việc kết án Côpécnic và Galilê… [1]
[1] Sách
Giosuê thuật lại chuyện ông Giosuê ra lệnh cho mặt trời: «"Hỡi mặt trời, hãy dừng lại trên thành Ghíp-ôn; hỡi mặt trăng, hãy
dừng lại trên thung lũng Ai-gia-lôn!" Mặt
trời liền dừng lại, mặt trăng lập tức đứng lại» (Gs 10,12-13).
Trong bài Tin Mừng hôm nay, ta lại gặp nhiều lần từ
ngữ «từ trời xuống»: có từ được áp
dụng vào Đức Giêsu, có từ được áp dụng vào bánh trường sinh. Nếu trong áp dụng
trước người ta hiểu theo nghĩa vật chất thì bị sai lầm, ắt trong áp dụng sau
việc hiểu theo nghĩa vật chất cũng rất có thể dẫn đến sai lầm. Điều quan trọng
là chúng ta phải dựa vào sự kiện, vào thực nghiệm tâm linh trong thực tế đời
sống, để biết hiểu theo cách nào là đúng. Chẳng hạn hai câu: «Tổ tiên các ông đã ăn manna trong sa mạc,
nhưng đã chết. Còn bánh này là bánh từ trời xuống, để ai ăn thì khỏi phải chết»
(Ga 6,50). Chữ «chết» trong câu trước
– ứng với việc ăn manna – buộc phải hiểu theo nghĩa vật chất, nghĩa là chết về
thể xác. Còn chữ «chết» trong câu sau
– ứng với việc ăn «bánh từ trời xuống»
– buộc phải hiểu theo nghĩa tâm linh, vì không có ý nói đến cái chết thể chất,
bởi chưa ai ở trần gian này thoát chết về thể chất cả, kể cả Đức Giêsu.
Tương tự, những câu trong bài Tin Mừng hôm nay như:
«Tôi là bánh trường sinh» (6,48), «ai ăn thì khỏi phải chết» (6,50), «bánh hằng sống từ trời xuống» (6,51), «ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời»
(6,51), «bánh tôi sẽ ban tặng, chính là
thịt tôi đây» (6,51), sẽ thật là ngộ nghĩnh và phi lý nếu hiểu theo nghĩa
vật chất, nhưng sẽ trở nên hữu lý và đúng với thực nghiệm tâm linh khi hiểu
theo nghĩa tâm linh. Những câu này chính là những chân lý quan trọng trong Kitô
giáo mà mọi Kitô hữu cần áp dụng trong đời sống tâm linh để đời sống nội tâm
được nuôi dưỡng và phát triển mạnh mẽ.
2. Đức Giêsu là «bánh hằng sống từ trời xuống»
a)
Cần phải hiểu câu này theo nghĩa tâm linh
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu tuyên bố: «Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn
bánh này, sẽ được sống muôn đời» (Ga 6,51). Chắc chắn, đối với chúng ta là những
người Kitô hữu, lời Ngài nói ắt phải là chân lý. Và đây là một chân lý quan
trọng đem lại sự sống và phát triển tâm linh cho chúng ta. Vì thế, chúng ta
phải triệt để áp dụng chân lý này vào đời sống.
Chắc hẳn không ai trong chúng ta hiểu câu nói này
theo kiểu các yêu tinh trong truyện Tôn Ngộ Không hiểu về thịt của Đường Tăng
Tam Tạng. Chúng quyết tâm bắt cho được Đường Tăng để ăn thịt, với niềm tin
tưởng rằng ăn thịt ông thì sẽ được sống lâu, thậm chí sẽ không chết. Tôi nghĩ:
giả như có ai giết Đức Giêsu để ăn thịt Ngài (theo kiểu các yêu tinh ăn thịt
Đường Tăng) thì người ấy vẫn chết như thường, và về mặt tâm linh thì cũng chẳng
được ích lợi gì. Vì câu nói «thịt tôi
thật là của ăn, và máu tôi thật là của uống» (Ga 6,55) của Đức Giêsu không
thể hiểu theo nghĩa vật chất. «Thịt»
và «máu» ở đây không phải là thịt và
máu huyết vật chất, «của ăn» và «của uống» ở đây cũng không phải là của
ăn và của uống vật chất. Tất cả những từ trên đều phải hiểu theo nghĩa tâm
linh. Và nếu hiểu theo nghĩa tâm linh, thì Đức Giêsu chính là lương thực đem
lại sự sống và sự phát triển tâm linh thật sự.
Hiện nay, không ai có thể gặp hay tiếp xúc với Đức
Giêsu bằng xương bằng thịt như các tông đồ ngày xưa cả. Nhưng Đức Giêsu vẫn luôn
hiện diện thật sự trong tâm hồn ta (x. Ga 14:17.20.23.26). Sự hiện diện của
Ngài hiện nay không phải là một sự hiện diện tại thế, mang tính vật chất, mà là
sự hiện diện mang tính tâm linh. Điều ấy người Kitô hữu nào cũng biết và cũng
tin như thế. Vấn đề còn lại mang tính thực hành là: làm sao để Ngài thật sự
nuôi dưỡng và phát triển đời sống tâm linh của ta?
b)
«Ăn thịt» và «uống máu» Đức Giêsu thế nào?
Trước hết phải hiểu đúng các từ «ăn» và «uống», «thịt» và «máu» theo nghĩa tâm linh là gì. Ăn và
uống vật gì là được nuôi dưỡng, được trở nên mạnh mẽ bởi chính vật ấy. Thịt và
máu một người nói lên chính bản thân hay bản chất người ấy. Ăn thịt và uống máu
Đức Giêsu hiểu theo nghĩa tâm linh là được bổ dưỡng, được trở nên mạnh mẽ bởi
chính bản chất Đức Giêsu. Bản chất của Đức Giêsu là gì? Hiểu và thường xuyên ý
thức bản chất của Đức Giêsu là gì là
điều cốt yếu và hết sức quan trọng để có thể «ăn» và «uống» Ngài. Trước
tiên, Ngài chính là Thiên Chúa, là thần linh. Ngoài ra, Ngài còn là nguồn sống,
nguồn tình yêu, nguồn sức mạnh, nguồn trí tuệ, nguồn của tất cả mọi sự thiện
hảo trên trời dưới đất. «Ăn» và «uống» Ngài chính là làm cho bản chất của
Ngài thấm nhập vào bản chất của ta, làm cho ta càng ngày càng trở nên Ngài, nói
cụ thể hơn là giống y như Ngài, trở nên một với Ngài. Nghĩa là ta cũng trở nên
thần linh, trở nên nguồn sự sống, nguồn tình yêu, nguồn sức mạnh, nguồn trí
tuệ, nguồn của tất cả mọi sự thiện hảo. Để rồi cuối cùng trở nên đúng như Ngài
đã mô tả: «Ai uống nước tôi cho («nước» ở đây chính là bản thân Ngài) sẽ không bao giờ khát nữa. Và nước tôi cho
sẽ trở thành nơi người ấy một mạch nước vọt lên đem lại sự sống đời đời»
(Ga 4,14). Lúc đó ta sẽ không còn khao khát một thứ gì nữa, nghĩa là được thỏa
mãn mọi bề, được tràn đầy hạnh phúc, vì Ngài đã là tất cả rồi. Và mọi người sẽ
thấy ở nơi ta một nguồn mạch tràn đầy sức sống, tình thương, khôn ngoan, can
đảm, nghị lực… luôn luôn «vọt lên».
Nhờ đó, chẳng những chính bản thân ta tràn đầy hạnh phúc, mà ta còn làm cho tất
cả những người chung quanh ta hạnh phúc bằng sự dấn thân phục vụ không mệt mỏi
của ta nữa.
Tôi muốn nhắc lại điều quan trọng này là: muốn cho
bản chất của Ngài thấm nhập vào bản chất của ta, tức là ta «ăn» Ngài, thì không cách gì hữu hiệu hơn
là thường xuyên ý thức về bản chất của Ngài và sự hiện diện thường hằng của bản
chất ấy trong bản thân ta. Ý thức thường xuyên sự hiện diện của Ngài trong ta
chính là điều kiện tối cần thiết để bản chất của Ngài dần dần thấm sang bản
chất của ta. Tương tự như hai bình liền nhau, cách nhau bởi một vách xốp: nước
trong bình này từ từ thấm và chảy sang bình kia. Ý thức thường xuyên ấy làm cho
vách ấy trở nên xốp để nước có thể thấm và chảy qua.
Đó là cách tôi hiểu đoạn Tin Mừng trên. Tôi hoàn
toàn không bài bác những cách hiểu khác. Nhưng quả thật đời sống tâm linh tôi
chỉ thật sự thay đổi và khởi sắc lên từ khi tôi hiểu và áp dụng bài Tin Mừng
hôm nay theo cách này. Đó là thực nghiệm tâm linh của tôi mà tôi muốn chia sẻ
với mọi người, để ai muốn thì cứ thử hiểu theo cách này xem. Tôi tin tưởng và
hy vọng người ấy sẽ được biến đổi.
Lạy Cha, Đức Giêsu đang hiện diện trong con chính là
nguồn sống, nguồn tình yêu, nguồn trí tuệ, nguồn thiện hảo… vô biên của toàn
thể vũ trụ. Nguồn ấy đang hiện diện trong con với tất cả năng lực của một nguồn
lực vô tận. Năng lực đa dạng trong nguồn ấy sẵn sàng tràn sang bản thân con với
điều kiện con ý thức được bản chất và sự hiện diện của nguồn ấy trong con. Xin
cho con thường xuyên ý thức được như vậy, để càng ngày con càng trở nên giống
như Ngài, cũng là giống như Cha.
(Nguyễn
Chính Kết)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét