Chúa Nhật Lễ Lá
(Năm C − ngày 20-3-2016)
ĐỌC LỜI CHÚA
· Is
50, 4-7: (6) «Tôi đã đưa
lưng cho người ta đánh đòn, giơ má cho người ta giật râu. Tôi đã không che mặt
khi bị mắng nhiếc phỉ nhổ».
· Pl 2,
6-11: (8) «Người lại còn
hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết trên cây thập tự».
· TIN
MỪNG: Có hai bài
1.
Lc 19, 28-40 (trong nghi thức rước lá trước thánh lễ)
Đức Giêsu vào Giêrusalem với tư cách là
Mêsia
Khi ấy, (28) Đức Giêsu đi đầu, tiến lên Giêrusalem. (29) Khi đến gần làng Bếtphaghê và làng Bêtania, bên
triền núi gọi là núi Ôliu, Người sai hai môn đệ và bảo: (30) «Các anh đi vào
làng trước mặt kia. Khi vào sẽ thấy một con lừa con chưa ai cỡi bao giờ, đang
cột sẵn đó. Các anh cởi dây ra và dắt nó đi. (31) Nếu có ai hỏi: “Tại sao các anh cởi lừa
người ta ra”, thì cứ nói: “Chúa có việc cần dùng!” (32) Hai người được sai liền ra đi và thấy y như
Người đã nói. (33) Các ông
đang cởi dây lừa, thì những người chủ nói với các ông: «Tại sao các anh lại cởi lừa người ta ra?»
(34) Hai ông đáp: «Chúa có việc cần dùng».
(35) Các ông
dắt lừa về cho Đức Giêsu, rồi lấy áo choàng của mình phủ trên lưng lừa, và giúp
Người cỡi lên. (36) Người đi
tới đâu, dân chúng cũng lấy áo choàng trải xuống mặt đường. (37) Khi Người đến gần chỗ dốc xuống núi Ôliu, tất cả
đoàn môn đệ vui mừng bắt đầu lớn tiếng ca tụng Thiên Chúa, vì các phép lạ họ đã
được thấy. (38) Họ hô
lên: Chúc tụng Đức Vua, Đấng ngự đến nhân danh Chúa! Bình an trên cõi trời cao,
vinh quang trên các tầng trời!
(39) Trong đám
đông, có vài người thuộc nhóm Pharisêu nói với Đức Giêsu: «Thưa Thầy, Thầy trách môn đệ Thầy đi chứ!»
(40) Người đáp: «Tôi bảo các ông: họ mà làm thinh, thì sỏi đá
cũng sẽ kêu lên!»
2.
Lc 22,14–23,56 (trong thánh lễ)
Bài thương khó Đức Giêsu Kitô theo thánh
Luca
(Vì quá dài, miễn chép ở đây, xin đọc trong
sách Tin Mừng)
CHIA SẺ
Câu hỏi gợi ý:
1. Tại sao người Do
Thái thay đổi nhanh như thế: vừa mới tung hô Đức Giêsu như một vị vua, thế mà
chỉ mấy ngày sau đã xin thế quyền đóng đinh Ngài? Tại sao Phêrô quả quyết như
đinh đóng cột là dù chết vẫn trung thành với Thầy, thế mà chỉ mấy tiếng đồng hồ
sau đã chối Thầy? Bạn có thể thay đổi nhanh như thế chăng?
2. Lý do gì đã khiến
người ta thay đổi nhanh chóng? Lý do ấy có ở trong bản thân tôi không? Khi nhận
ra lý do ấy cũng có trong tôi, tôi có thông cảm với những thay đổi của người
khác không?
Suy tư gợi ý:
1.
Con người dễ thay đổi
Trong bài
Tin Mừng của nghi thức rước lá, ta thấy thái độ của người Do Thái là nhiệt tình
tung hô Đức Kitô, như muốn tôn Ngài làm vua. Nhưng trong bài Tin Mừng thương
khó, ta lại thấy thái độ của họ là đòi giết Ngài mà tha Baraba. Hai sự kiện,
hai thái độ đó xảy ra cách nhau không bao lâu. Điều nhiều khi làm tôi rất ngạc
nhiên là tại sao dân chúng lại thay đổi thái độ nhanh như vậy đối với Đức Kitô?
Tương tự, đầu bài thương khó, ta thấy Phêrô quả quyết: «Thưa Thầy, dù có phải vào tù hay phải chết với Thầy đi nữa, con cũng
sẵn sàng». Nhưng chỉ mấy tiếng đồng hồ sau, ông đã chối Thầy mình tới ba
lần, chỉ vì sợ người ta biết mình là môn đệ của Thầy, cho dù lúc đầu chỉ là một
đứa đầy tớ gái của vị thượng tế hỏi ông.
Đôi khi
tôi tự hỏi: liệu mình có thể thay đổi thái độ nhanh chóng như thế không? Tôi
thường tự nhủ rằng mình sẽ không thay đổi, sẽ trước sau như một, sẽ trung thành
với Chúa, với lập trường của mình, sẽ chung thủy với người bạn trăm năm của
mình mãi mãi, v.v… Và tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng kìa
chung quanh tôi có biết bao người đã thay đổi!
2.
Kinh nghiệm của tôi
Có những
người tôi tưởng rằng sẽ không bao giờ thay đổi, vì tôi đã từng nghe họ tâm sự
một cách chân thành về sự quyết tâm không thay đổi của họ. Thế mà họ đã thay
đổi! Có những người tỏ ra bất mãn cực độ về thái độ đáng ghét của một người
khác, khiến tôi tưởng rằng họ sẽ không bao giờ có thái độ như thế với ai. Nhưng
tôi thấy khi họ ở vào địa vị hay trường hợp giống như người kia, thì họ cũng
lại hành xử y như thế.
Đọc lịch
sử, tôi thấy có những ông vua: khi còn phải nằm gai nếm mật để chiến đấu với kẻ
thù, thì tỏ ra hết mực yêu thương dân chúng, quý trọng những thuộc hạ cùng sống
chết với mình, và lúc nào cũng sẵn sàng hy sinh cả mạng sống cho họ. Nhưng khi
đã lên ngôi vua, thì chẳng bao lâu tính tình ông vua thay đổi, trở nên hống
hách, tàn ác, sẵn sàng giết hại thuộc cấp, bóc lột dân chúng. Tôi đã từng gặp
những người khi còn là chủng sinh hay tu sĩ thì thật là khiêm nhường, dễ
thương, tinh thần phục vụ rất cao, nhưng chỉ một vài năm sau khi làm nên danh
này phận nọ, thì tính tình và cách xử sự của họ tự nhiên thay đổi hẳn. Có những
cặp vợ chồng trước đám cưới thì thề non hẹn biển, dù thế nào đi nữa cũng quyết
chung thủy với nhau trọn đời, thế mà chỉ sống với nhau được vài năm thì đã có
người thay dạ đổi lòng. Biết bao nhiêu kinh nghiệm khác tương tự như thế!
Những kinh
nghiệm ấy làm tôi không còn dám quả quyết rằng mình sẽ không bao giờ thay đổi.
Và cũng không dám kết án những ai thay đổi, làm như thể mình là người không thể
thay đổi. Tôi cảm thấy cần phải bao dung, thông cảm cho sự thay đổi của người
khác, vì bản tính yếu đuối của con người. Chúng ta hãy xem thái độ của Đức Kitô
như thế nào đối với Phêrô, kẻ đã phản bội vì chối Ngài tới 3 lần. Thấy ông hối
lỗi, Đức Kitô không những đã không phiền trách ông, mà còn tín nhiệm ông hơn
nữa, Ngài đã đặt ông làm thủ lãnh của cả nhóm 12 tông đồ.
3.
Con người bị giới hạn về đủ mọi mặt và lệ
thuộc vào nhiều điều kiện bên ngoài
Dù không
sa ngã, nhưng Đức Giêsu đã cảm nghiệm được sự yếu đuối trong thân phận con
người của Ngài. Nhờ sự minh mẫn của thần tính, nên với kinh nghiệm về sự yếu
đuối ấy, Ngài hiểu rõ hơn ai hết sự yếu đuối và giới hạn của con người. Vì thế,
Ngài luôn luôn thông cảm với những lầm lỗi, tính hay thay đổi, sự bất trung của
con người. Thái độ của Ngài đối với Phêrô, đối với những người đàn bà ngoại
tình, tội lỗi, được diễn tả bằng thái độ của người cha trong dụ ngôn đứa con
hoang đàng, nói lên sự bao dung đầy tính thông cảm của Ngài. Ngay cả khi hấp
hối trên thập giá, Ngài vẫn còn nghĩ đến những thầy tư tế, những kinh sư và
Pharisêu, là những kẻ đã đưa Ngài đến cái chết vô cùng nhục nhã và thê thảm
này, Ngài xin Chúa Cha: «Xin Cha tha cho
họ, vì họ không biết việc họ làm» (Lc 23,34). Ngài đã thực hiện đúng điều
Ngài đã dạy «Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện
cho những kẻ ngược đãi anh em. Như vậy, anh em mới được trở nên con cái của Cha
anh em» (Mt 5,44-45). Lời xin đó cho thấy trong lòng Ngài, Ngài đã tha thứ
cho họ rồi, bất chấp họ có hối hận hay không, bất chấp họ không hề xin lỗi
Ngài.
Chính vì
thế, tôi rất thích thái độ và tinh thần bao dung của Đức Giáo Hoàng Phanxicô
hiện nay đối với những người bị người đời khinh rẻ và liệt vào hàng tội lỗi,
bất chấp biết bao người bảo thủ phê bình và chống đối ngài. So sánh thái độ của
ngài với thái độ của Đức Giêsu, tôi thấy rõ ràng là tương đồng chứ không khác
biệt. Tôi thầm nghĩ: nếu Đức Giêsu ở trong vị thế của vị giáo hoàng này, Ngài
sẽ còn tỏ ra khoan dung và nhân bản hơn vị giáo hoàng này nhiều. Thiết tưởng
người Kitô hữu cũng nên tập cho mình thái độ bao dung và thông cảm ấy, nhất là
khi chính ta cũng là con người yếu đuối, chẳng dám tự hào mạnh mẽ hơn ai.
Khi tự xét
bản thân, tôi thấy có những lúc tinh thần tôi lên rất cao, nhưng cũng có lúc
tinh thần xuống rất thấp. Điều này tùy thuộc khá nhiều vào ngoại cảnh. Tinh
thần tôi thường lên cao vào những dịp tĩnh tâm, khi được một ai đó khích lệ,
hay khi sống gần những người đức hạnh, gương mẫu, v.v… Nhưng tinh thần tôi
xuống rất thấp khi sức khỏe tôi suy yếu, khi gặp toàn những thất bại, hay khi
gặp quá nhiều khó khăn, thử thách, cám dỗ, v.v… Tôi nhận thấy độ cứng của lương
tâm tôi có giới hạn, nó có thể đứng vững trước những cám dỗ bình thường, nhưng
có lẽ nó sẽ bị gẫy trước những cám dỗ nặng nề và kéo dài. Có thể tôi không bán
rẻ lương tâm với giá 10 triệu, 20 triệu, nhưng rất có thể trước những mối lợi
trị giá 100 triệu, 200 triệu, không chừng tôi sẽ sẵn sàng bán lương tâm của tôi
chăng!?!?! Quả thật, tôi không dám mạnh miệng tuyên bố là tôi luôn đứng vững.
Câu Kinh Thánh «Ai tưởng mình đứng vững,
hãy coi chừng kẻo ngã» (1Cr 10, 12) khiến tôi không dám tự hào và chê bai
hay kết án ai. Biết bao người thiện chí hơn tôi, thánh thiện hơn tôi rất nhiều
đã sa ngã. Tôi chỉ còn biết trông cậy vào ơn Chúa, Chúa có gìn giữ tôi thì tôi
mới đứng vững, mới không sa ngã, còn tự sức tôi thì thật đáng nghi ngờ.
4.
Trong chính bản thân tôi, có hai lực
lượng đối kháng nhau
Lúc nào
tôi cũng thấy trong tôi có hai lực ngược nhau tác động trên tôi: một lực kéo
tôi lên, khuyến khích tôi làm những việc tốt đẹp, cao thượng, vị tha, một lực
trì tôi xuống, thúc đẩy tôi làm những chuyện xấu xa, bỉ ổi, ích kỷ. Muốn làm
theo lực kéo tôi lên thì tôi phải cố gắng rất nhiều, phải làm ngược lại ý
riêng, bản năng, dục vọng của tôi, điều này thật khó. Còn muốn làm theo lực kéo
xuống thì tôi cảm thấy rất dễ dàng, thậm chí thật hấp dẫn, chẳng cần phải cố
gắng gì cả. Chính vì thế, tôi luôn luôn cảm nghiệm y hệt như Phaolô: «Sự thiện tôi muốn thì tôi không làm, nhưng
sự ác tôi không muốn thì tôi lại cứ làm» (Rm 7, 19).
Như vậy,
trong tôi luôn luôn có khuynh hướng xấu, ác. Chính những lúc tôi nghĩ mình yếu
đuối, sợ mình không thắng nổi sự ác, nên tôi cậy trông vào Chúa, thì tôi lại
không làm điều ác. Nhưng chính những lúc tôi tưởng mình mạnh mẽ, tự cho mình là
công chính, nghĩ mình đã hơn được rất nhiều người, tự hào về chính mình, cho
rằng mình có khả năng thắng sự ác một cách dễ dàng, thì lại là lúc tôi làm
nhiều điều xấu ác, nhiều điều ngu xuẩn, hớ hênh hơn lúc nào hết. Chính vì thế,
tôi rất cảm thông với sự yếu đuối khiến người ta thay đổi như những trường hợp
đã nói trên.
5.
Áp dụng vào Năm Thánh
Hai bài
Tin Mừng trong nghi thức làm phép lá và trong thánh lễ cho thấy hai thái độ
tương phản nhau của Dân Do Thái và của Phêrô đối với Đức Giêsu chỉ xảy ra trong
khoảng thời gian rất ngắn. Dân Do Thái vừa mới tung hô Ngài một cách rất tưng
bừng, nhiệt liệt và trọng thể, thế mà chỉ một vài ngày sau đã bị xách động bởi
những người lãnh đạo tôn giáo Do Thái đến nỗi đã đòi giết Ngài: «Giết nó đi, thả Baraba cho chúng tôi!»
(Lc 23,18). Hay như Phêrô, trong bữa tiệc ly đã thề thốt: «Với Thầy, tôi sẵn sàng vào tù, và có chết cũng cam» (Lc 22,33), thế
mà chỉ vài giờ sau, ông đã chối Thầy mình tới những ba lần (Lc 22,54-62). Điều
đó cho thấy sứ điệp của hai bài Tin Mừng trong Lễ Lá muốn nói lên tính yếu
đuối, tính sợ hãi và tính có thể thay đổi của con người.
Tuy nhiên,
sứ điệp ấy chưa phải là quan trọng. Còn một sứ điệp khác quan trọng hơn rất
nhiều đó là sự thông cảm của Đức Giêsu với những khuyết điểm ấy của con người
khiến Ngài sẵn sàng tha thứ cho những yếu đuối ấy. Thật vậy, đối với Phêrô,
Ngài không những tha thứ, không những không bất tín nhiệm ông, mà còn tín nhiệm
ông nhiều hơn nữa, đến nỗi đã đặt ông làm thủ lãnh các môn đệ của Ngài. Tôi
nghĩ có lẽ vì Ngài biết ông ý thức và cảm nghiệm sâu sắc tính yếu đuối, mỏng
dòn và dễ thay đổi của con người, nhờ đó ông khiêm nhường và dễ thông cảm hơn với
những yếu đuối của người khác. Vả lại, khi được Chúa tha thứ, ông sẽ yêu Chúa
nhiều hơn (Lc 7,43.47). Chính tình yêu, sự khiêm nhường và khả năng thông cảm
với những yếu đuối của người khác là một trong những đức tính cần thiết nhất
của những người lãnh đạo Giáo Hội. Đức Giáo hoàng Phanxicô đã tỏ ra có đức tính
này một cách khá nổi bật.
Đức Giêsu
cũng thông cảm và tha thứ cho những kẻ đã kết án Ngài. Chính lúc đau đớn nhất
và nhục nhã nhất trên thập giá, đáng lẽ tâm trí Ngài sẽ phải bị thu hút vào sự
đau đớn đang phải chịu, không còn đủ tâm trí nghĩ đến điều gì khác, thế mà Ngài
vẫn nhớ đến những kẻ âm mưu giết Ngài để xin Chúa Cha tha thứ. Tình thương và
sự thông cảm của Ngài của Ngài đối với những người tội lỗi đúng là phản ảnh rất
trung thực tình yêu thương vô bờ bến của Thiên Chúa đối với nhân loại bất trung
và tội lỗi. Đức Giêsu đã mô tả tình thương sẵn sàng tha thứ này của Thiên Chúa
trong dụ ngôn «Người Cha nhân hậu»
(Lc 15,11-32).
Đức Giáo
hoàng Phanxicô trong Năm Thánh kính Lòng Thương Xót của Thiên Chúa đã muốn Giáo
Hội cũng như các Kitô hữu trên thế giới phải phản ảnh tình thương và sự thông
cảm của Thiên Chúa đối với những yếu đuối của con người. Thay vì kết án họ như
những người Pharisêu vị luật muốn kết án người phụ nữ ngoại tình, Giáo Hội cũng
như các Kitô hữu nên bắt chước Thiên Chúa và Đức Giêsu là hãy thông cảm và thương
xót họ. Thật là mỉa mai khi chúng ta một đằng thì vinh danh lòng thương xót của
Thiên Chúa, còn đằng khác chính chúng ta lại khép lòng lại để kết án, hoặc mong
muốn Thiên Chúa kết án những người tội lỗi, thậm chí kết án cả Đức Phanxicô khi
ngài muốn bắt chước lòng thương xót của Thiên Chúa và Đức Giêsu. Cách tốt nhất
để tôn vinh lòng thương xót của Thiên Chúa không phải là hết lời ca tụng lòng
thương xót ấy cho bằng thật sự bắt chước và thực hiện chính lòng thương xót ấy
đối với tha nhân.
CẦU NGUYỆN
Lạy Chúa,
trong tuần thánh này, xin cho con nhận ra sự yếu đuối và sự dễ dàng thay đổi
của con, để con đừng bao giờ tự hào mình mạnh mẽ hơn người, mà luôn trông cậy
vào sức mạnh của Chúa. Xin cho con học được bài học của Phaolô: chính lúc khiêm
nhường tự nhận ra mình yếu đuối, lại là lúc mạnh mẽ nhất vì đã bám vào Chúa.
(Nguyễn Chính Kết)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét